Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 168: Dẫn Tô Tín Tới


Trong ba người Hàn Nghiễm có Chu Thắng nói ít nhất, nghe được Ngô Tam Trùng nói như vậy, Chu Thắng lúc này quả quyết:

- Hắn bất nhân cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa, nếu hắn muốn độc chiếm lăng tẩm, chúng ta liều dẫn thêm mấy người tiến vào, mọi người cùng nhau chia đều bảo vật trong lăng tẩm.

Hàn Nghiễm kinh hãi nói:

- Ngươi điên sao? Nếu ngươi dám truyền tin tức ra ngoài, Thượng Quan Ngạn Khanh dám giết ngươi đấy.

Chu Thắng lắc lắc đầu nói:

- Ngươi nói sai, không phải truyền tin tức ra ngoài, mà là tăng thêm vài người tiến vào, mọi người biết tin tức cường giả Hóa Thần cảnh của Thượng Quan gia chạy tới Tương Nam chia cắt bảo vật trong lăng tẩm, đến lúc đó đồ vật mà ba người chúng ta có thể cướp nhất định sẽ nhiều hơn Thượng Quan Ngạn Khanh phân cho chúng ta.

Hàn Nghiễm cau mày nói:

- Ngươi nói rõ một chút, chúng ta còn chưa hiểu đấy.

Bọn họ đều xuất thân đạo phỉ, bình thường đều thích dùng nắm đấm nhất.

Nhưng Chu Thắng không giống, người này thực lực thường thường cho nên xếp thứ tám trong Hoa Âm sơn.

Nhưng hắn làm người âm tàn, ưa thích đùa nghịch một ít âm mưu quỷ kế, cho nên mới được danh hiệu Dạ Lang, ý tứ như con sói đói trong bóng tối, người ta không thể không phòng.

- Nếu chúng ta lộ tin tức ra ngoài, không chỉ có Thượng Quan Ngạn Khanh muốn mạng chúng ta, một đống võ giả Tương Nam cũng sẽ xuất hiện tranh đoạt phần của chúng ta.

- Ta chỉ muốn dẫn một tên võ giả tới, làm cho hắn phát hiện lăng tẩm giữa Hoa Âm sơn, đến lúc đó kinh động đám người đại trại chủ, chúng ta có thể xem kịch vui.

- Thêm mấy người kia tiến vào, dùng thực lực của đám người Thượng Quan Ngạn Khanh hiện tại tuyệt đối không ngăn cản được, trừ phi hắn quyết định giao trung tâm lăng tẩm cho đám người đại trại chủ, nhưng ngươi cho rằng với tính cách Thượng Quan Ngạn Khanh thì hắn sẽ đồng ý hay sao?

Ngô Tam Trùng bĩu môi:

- Ngươi nói lời này quá mức nhẹ nhàng, chúng ta đưa một đám người tới thì có gì khác nhau chứ? Cuối cùng Thượng Quan Ngạn Khanh vẫn trách tội lên đầu chúng ta, ta cũng không muốn bị người Thượng Quan thế gia đuổi giết.

Chu Thắng cười cười quỷ dị:

- Ai nói chúng ta dẫn người ngoài tới đây chứ? Nếu thủ hạ Thượng Quan Ngạn Khanh tiết lộ tin tức cho người ngoài, như vậy không thể oán chúng ta.

Nội tâm Hàn Nghiễm hơi động, hỏi:

- Ngươi muốn làm như thế nào?

Chu Thắng hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy Chúc Ngôn Tín người này như thế nào?

Hàn Nghiễm khinh thường cười nói:

- Người này chí lớn tài mọn, thực lực thường thường, chỉ biết nịnh nọt mà thôi.

Đối với loại người như Chúc Ngôn Tín, cho dù Hàn Nghiễm xuất thân đạo phỉ cũng vô cùng xem thường.

Chúc Ngôn Tín xuất thân Cửu Dương Kiếm tông chẳng qua là tiểu tông môn tam lưu mà thôi.

Loại tiểu tông môn tam lưu như vậy, nếu nói thực lực thậm chí còn không bằng đạo phỉ Hoa Âm sơn đấy.

Chu Thắng cười âm lãnh nói:

- Bởi vì hắn chí lớn tài mọn, nếu hắn nhân tinh mắt sáng sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta đấy.

- Ngươi muốn làm như thế nào?

Chu Thắng nói:

- Trước kia Chúc Ngôn Tín không phải kêu gào muốn giáo huấn Tô Tín hả giận thay Thượng Quan Ngạn Khanh sao? Chúng ta cho hắn một cơ hội, cho hắn đi đối phó Tô Tín, cuối cùng dẫn Tô Tín lên Hoa Âm sơn.

- Tô Tín hiện tại đứng thứ năm mươi bốn trên Nhân Bảng, hắn còn cao hơn Thượng Quan Ngạn Khanh một vị trí nhưng hắn chỉ có một người, đám thủ hạ Phi Ưng bang trong tay hắn không thể coi là uy hiếp.

Chỉ cần hắn đi vào Hoa Âm sơn, một khi động thủ, chúng ta tự nhiên có biện pháp làm ra một ít “sơ hở” bạo lộ lăng tẩm trước mặt mọi người.

- Đến lúc đó đồ trong lăng tẩm thuộc về ai còn chưa biết đâu.

Ngô Tam Trùng bĩu môi nhìn Chu Thắng, mặc dù hắn có chút để mắt chút ít thông minh của Chu Thắng nhưng hắn không thể không thừa nhận, hiện tại làm theo cách của Chu Thắng mới có thêm lợi ích cho bọn họ.

Chỉ đưa tới một Tô Tín, với thực lực của Tô Tín có thể cướp đồ vật nhưng so sánh với rắn rít nơi Hoa Âm sơn như bọn họ chỉ là số lượng có hạn.

Huống hồ sau lưng Tô Tín không có thế lực gì, chỉ là tán tu không môn không phái, chỉ dẫn một Tô Tín sẽ không ảnh hưởng tới đại cục, nếu như dẫn Tiêu Ma Vân, thế lực của hắn hiện tại còn thắng Thượng Quan Ngạn Khanh đấy.

- Vậy ngươi định dùng Chúc NgônTín đối phó Tô Tín bằng cách nào? Chúc Ngôn Tín chỉ có thực lực Tiên Thiên Khí Hải cảnh mà thôi, đừng nói Chúc Ngôn Tín chỉ là chí lớn tài mọn, cho dù hắn là kẻ đần cũng sẽ không đi.

Chu Thắng cười nói âm trầm:

- Chuyện này còn không đơn giản? Chúng ta cho hắn cơ hội, một cơ hội cho hắn một kích miểu sát Tô Tín.

Lần này không đợi Hàn Nghiễm hỏi, Chu Thắng liền nói thẳng:

- Hàn nhị ca, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta mua được Xích Viêm hỏa liên của Đường môn tại Thương Sơn thành hay không?

Hàn Nghiễm nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đương nhiên ta nhớ, đời này ta sẽ không quên.

Hắn làm đạo phỉ nửa đời người nhưng Hàn Nghiễm trời sinh tính cẩn thận, hắn không chịu qua thiệt thòi lớn nào, chỉ có một lần bị lừa gạt thảm hại tại Thương Sơn thành.

Hắn tốn một nửa tích lũy đời mình vào trong Thương Sơn thành mua một kiện ám khí cực kỳ nổi danh của Đường môn: Xích Viêm hỏa liên.

Xuyên Trung Đường môn chính là một trong tà đạo bát môn.

Tà đạo bát môn có tên tà đạo chính là vì bọn họ không thành thật tu luyện, như Đường môn trực tiếp dùng cơ quan và độc dược làm chủ, vũ kỹ làm phụ, trên giang hồ chỉ có một Đường môn.

Đường môn am hiểu chế tạo các loại cơ quan, những cơ quan ám khí không phải mặt hàng ám khí trên đại lục, cho dù tiểu hài tử cầm ám khí của bọn họ cũng có thể miểu sát võ giả Tiên Thiên.

Đây không phải lời khoa trương, mà là có thật.

Đối mặt võ giả xuất thân Đường môn, ngươi vĩnh viễn không nên dùng tuổi tác của đối phương để đánh giá độ nguy hiểm.

Cho dù một tiểu tử xuất thân Đường môn, thực lực võ giả của hắn không cường đại cỡ nào nhưng uy hiếp thật sự chính là cơ quan độc dược của bọn họ.

Đường môn đi ra ngoài hành tẩu giang hồ, vậy thì cho thấy trên người bọn họ nhất định có ám khí khủng khiếp của Đường môn, một khi ra tay không chết cũng tàn phế.

Chính bởi vì loại lời đồn này càng làm ám khí của Đường môn vô cùng trân quý, có chút ám khí tiêu hao phẩm giá cả còn rẻ hơn binh khí hoàng cấp và huyền cấp.

Làm thủ đoạn giữ nhà của mình đương nhiên Đường môn rất ít án ra vũ khí do mình chế tác tỉ mỉ, cho nên trên thị trường rất ít truyền lưu ám khí của Đường môn.

Hàn Nghiễm nắm giữ Xích Viêm hỏa liên chính là một kiện ám khí rất nổi danh trong Đường môn.

Xích Viêm hỏa liên là một loại kim loại hình thành sâu trong dung nham mà thành, trời sinh có thuộc tính nóng bỏng.

Bên trong Xích Viêm hỏa liên còn có cương châm rậm rạp chằng chịt, số lượng hơn một ngàn cây, nhiều tới mức khủng bố.

Nghe nói Xích Viêm hỏa liên nở rộ là thời khắc mỹ lệ nhất, vô số độc châm đỏ thẫm bay ra ngoài, dùng lực bắn ra của ám khí có thể giết võ giả Tiên Thiên.

Chính bởi vì như thế, Hàn Nghiễm lúc này mới cắn răng cầm tích lũy nửa đời người mua một kiện Xích Viêm hỏa liên.

Chỉ có điều không ngờ hắn lăn lộn tại Tương Nam vài chục năm lại bị một thương nhân lừa gạt!

Xích Viêm hỏa liên không phải giả nhưng nó bị hư.

Ám khí là thật, độc châm bên trong là thật nhưng cơ quan trong đó mắc lỗi nên căn bản không cách nào phát động.

Phát hiện này làm Hàn Nghiễm thổ huyết, tích lũy nửa đời nhưng mua một phế vật, chờ hắn muốn quay lại Thương Sơn thành tính sổ với người ta, tên thương nhân Trung Nguyên đã sớm chạy mất dạng.

Vấn đề này hắn chỉ nói qua với Chu Thắng và Ngô Tam Trùng, những người khác cũng không biết.

Dù sao việc này không phải chuyện hay ho gì, huống chi giữ lại Xích Viêm hỏa liên cũng có thể bị người ta xem thành đòn sát thủ, do đó cũng sinh lòng kiêng kị.

Hiện tại Chu Thắng nói tới Xích Viêm hỏa liên, Hàn Nghiễm lập tức hiểu ra hắn muốn làm gì.

- Ngươi muốn dùng Xích Viêm hỏa liên làm lời dẫn.

Chu Thắng gật gật đầu:

- Đúng thế, Hàn nhị ca, ngươi sẽ không tiếc Xích Viêm hỏa liên đấy chứ?

Hàn Nghiễm hừ lạnh nói:

- Ta không tiếc phế vật kia? Chỉ cần ngươi thật sự có thể làm Chúc Ngôn Tín dẫn Tô Tín tới, lãng phí thứ đồ hư đó có là cái gì chứ?

Chu Thắng gật gật đầu, Hàn Nghiễm đã đồng ý, như vậy có thể thực hành việc này.

Đợi đến lúc đêm khuya, Chu Thắng cố ý đổi hai tên thủ vệ chỗ Chúc Ngôn Tín thành hai tên tâm phúc của mình.

Cho dù bọn họ hiện tại không làm đạo phỉ nhưng bọn hắn cũng phân phát thủ hạ đi các nơi, còn có một bộ phận tinh nhuệ lưu lại bên cạnh mình, những người này mới là tâm phúc của bọn họ.

Sau khi nhìn thấy Chúc Ngôn Tín trở lại gian phòng của mình, hai tên thủ vệ nhìn nhau, bắt đầu thấp giọng nói chuyện với nhau:

- Ta nói lão Trần, ngươi không phải ở hậu đường trông coi Xích Viêm hỏa liên hay sao? Vì sao hôm nay chạy tới nơi này?

- Còn không phải vì Thượng Quan Ngạn Khanh mang theo vài tên võ giả náo loạn hay sao? Đang yên lành lại đi đào ở sau núi, nhân thủ đã sớm không đủ, buổi tối còn phải phái thủ vệ bảo vệ bọn chúng, lão đại chỉ có thể điều ta tới đây.

- Xích Viêm hỏa liên không cần trông coi sao? Nghe nói món đồ này là lão đại tốn nửa gia sản cả đời mình mua được từ thương nhân Trung Nguyên, hắn không sợ mất?

- Hừ, cả Hoa Âm sơn lớn như vậy, đều là huynh đệ nhà mình, ai dám cầm? Dù sao ta trông coi nhiều năm như vậy cũng không gặp ai đến dòm ngó Xích Viêm hỏa liên.

- Thôi, chúng ta nên ngoan ngoãn gác đêm đi, lúc nào hầu hạ đám đại gian này rời đi, lúc nấy mới nhẹ nhõm.

Hai người nói chuyện với nhau rất nhỏ nhưng những lời này đều bị Chúc Ngôn Tín nghe thấy rõ ràng, nội tâm hắn nảy sinh suy nghĩ.

Do dự một lúc, Chúc Ngôn Tín thay một thân hắc y, tùy tiện cầm tấm vải che mặt sau đó lặng lẽ nhảy ra từ cửa sổ, dùng thực lực của hắn có thể hành động không phát ra chút tiếng động nào, hai người ở cửa ra vào tuyệt đối không thể phát hiện.